Cô giáo Hà Anh dâm đãng
Cùng đọc truyensex “cô giáo Hà Anh dâm đãng” ngay dưới đây nhé!
Tuấn là một học sinh chăm chỉ, không chỉ được thầy cô yêu mến mà còn được bạn bè ngưỡng mộ. Cậu là học sinh giỏi nhất lớp, luôn đứng đầu trong các kỳ thi và chưa từng khiến giáo viên thất vọng. Với vẻ ngoài sáng sủa, đôi mắt sắc bén và nụ cười tự tin, Tuấn dễ dàng chiếm được thiện cảm từ những người xung quanh. Đặc biệt, cậu luôn được các cô gái để ý tới vì vẻ ngoài cao to cùng gương mặt tuấn tú của mình.
Tuy nhiên, trái ngược với vẻ ngoài chững chạc, sâu bên trong cậu vẫn chỉ là một chàng trai tuổi 18, tò mò trước những cảm xúc mới lạ của tuổi trưởng thành. Cậu không khác gì những chàng trai khác… cũng có những rung động, những khát khao và những cảm xúc khó gọi tên khi đứng trước một người phụ nữ xinh đẹp và cô gái ấy gọi tên cô Hà Anh.
Hà Anh là giáo viên dạy Hóa nghiêm khắc nhất trường, không ai dám lơ là trong lớp học của cô. Dưới lớp, cô là người có khuôn mặt thanh tú, mái tóc dài suôn mượt và ánh mắt sắc sảo, luôn giữ một vẻ ngoài đoan trang, chỉn chu. Nhưng có một điều ít ai biết, đó là sự cô đơn mà cô phải chịu đựng.
Chồng cô là một doanh nhân, suốt nhiều tháng trời đi công tác xa, để lại cô một mình trong căn nhà nhỏ. Ban ngày cô là một giáo viên mẫu mực, nhưng khi màn đêm buông xuống, sự trống trải trong lòng dần dần gặm nhấm cô. Cô không phải là người phụ nữ hời hợt với hôn nhân, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng đã lâu rồi cô không được ai ôm ấp, không có một bàn tay nào chạm vào mình một cách âu yếm.
Và khi lớp học ở trưởng kết thúc, cũng là lúc mà cậu phải đến nhà cô Hà Anh để học thêm, nhà cô nằm khá xa trường nên cậu phải chạy một lúc lâu mới đến được.
Khi đến nơi, Tuấn bước vào nhà cô Hà Anh, đặt cặp xuống bàn rồi ngồi ngay ngắn như mọi khi. Căn nhà cô không quá lớn nhưng rất gọn gàng và ấm cúng, sách vở được xếp ngay ngắn trên giá, mùi trà thoang thoảng trong không khí tạo cảm giác dễ chịu.
Cô Hà Anh ngồi xuống đối diện cậu, đẩy nhẹ gọng kính rồi mở sách ra. Những buổi học kèm thế này đã trở thành thói quen của cả hai suốt gần một năm nay.
“Hôm nay chúng ta ôn luyện đề cương nhé!” Cô nói, giọng trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng vẫn mang nét nghiêm khắc đặc trưng của một giáo viên.
Tuấn gật đầu, tập trung vào bài giảng. Nhưng mỗi khi cô cúi xuống lật sách, ánh mắt cậu vô tình lướt qua cặp đùi trắng nõn ấy của cô…
“Tuấn?”
“Dạ?!” Cậu giật mình khi bị gọi tên.
“Em đang nghĩ gì thế? Sao cứ thất thần vậy?” Hà Anh nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt dò xét.
Tuấn vội vàng lắc đầu, cố gắng tập trung vào bài học. Nhưng dù cố thế nào, cậu cũng không thể phủ nhận rằng cô giáo của mình thật sự rất đẹp.
Khi buổi học gần kết thúc, những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống mái nhà. Ban đầu chỉ là tiếng lộp bộp nhẹ nhàng, nhưng chẳng mấy chốc, nó nhanh chóng trở thành một cơn mưa lớn.
Rầm! Một tia sét chói lòa xé toạc bầu trời, ánh sáng nhá lên trong khoảnh khắc rồi vụt tắt.
“Ôi trời, mưa to quá…” Hà Anh khẽ thở dài, đứng dậy đi kiểm tra xung quanh.
Bất chợt, một giọt nước lạnh buốt nhỏ xuống cổ cô.
Cô ngước lên… mái nhà bị dột.
Chưa kịp phản ứng, một giọt nước khác rơi trúng tay cô, rồi thêm một giọt nữa, thấm ướt vai áo mỏng manh. Tuấn nhìn theo, Cậu nhận ra chiếc áo sơ mi trắng của cô bắt đầu loang lổ những vệt nước.
“Để em lấy chậu hứng nước cho cô!” Tuấn nhanh chóng đứng dậy.
Nhưng đúng lúc ấy…
“A!”
Cô Hà Anh trượt chân. Mặt sàn ướt do nước dột từ mái nhà, và cô bất ngờ vấp phải mép tấm thảm, mất thăng bằng. “Bịch!” Cô ngã xuống nền nhà, cả cơ thể đổ vào vũng nước. Tuấn lo lắng chạy đến quỳ xuống đỡ lấy cô dậy.
Nhưng khi ánh mắt cậu chạm vào cô… Cậu như chết lặng.
Chiếc áo sơ mi trắng của cô ướt đẫm, vải mỏng dính chặt vào làn da, để lộ đường cong quyến rũ cùng cơ thể xinh đẹp và chiếc nội y ẩn hiện mờ mờ của cô sau lớp áo trắng. Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt, Tuấn nuốt khan. Cậu không thể rời mắt.
Hà Anh cũng nhận ra điều đó. Cô cứng đờ trong vài giây, nhưng khi thấy ánh mắt Tuấn đang dần thay đổi, một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng cô.
Bên ngoài, cơn mưa vẫn trút xuống không ngừng. Nhưng bên trong căn phòng nhỏ này, có thứ gì đó đang dần thức tỉnh.
Tuấn nuốt khan. Hơi thở cậu nặng nề hơn khi đối diện với khung cảnh trước mặt, nhịp tim cậu đập nhanh hơn… một người phụ nữ trưởng thành, quyến rũ, đang run rẩy vì nước mưa lạnh thấm vào làn da.
Cô Hà Anh cũng nhận ra điều đó. Hai má cô ửng hồng, nhưng không rõ là do xấu hổ, hay một cảm giác nào khác đang dâng trào trong cô. Hơi lạnh từ nước mưa dường như không thể dập tắt sự nóng rực đang dâng lên trong không khí, cô cắn môi, toan đứng dậy… nhưng đôi mắt cậu học trò của cô lúc này không còn đơn thuần như trước nữa, đó là ánh mắt của một người đàn ông.
Cô Hà Anh khẽ rùng mình vì lạnh, nhưng cái lạnh ấy không thể át đi được cảm giác nóng bừng đang dâng lên trong cơ thể.
Tuấn nuốt khan, tim đập mạnh trong lồng ngực. Hình ảnh trước mắt khiến cậu gần như quên mất rằng mình chỉ là một học sinh. Cảm giác tội lỗi tràn đến, nhưng cùng lúc đó, một thứ gì khác cũng trỗi dậy mãnh liệt trong cậu… một cảm xúc nguyên thủy mà cậu chưa từng trải qua trước đây.
Cô Hà Anh vội chống tay lên sàn, định đứng dậy, nhưng cậu đã nhanh hơn một bước.
“Cô có sao không?” Giọng Tuấn hơi run, nhưng vẫn nhanh chóng vươn tay đỡ cô.
Khoảnh khắc ấy, khi bàn tay cậu chạm vào cánh tay mảnh mai của cô, một luồng điện kỳ lạ lan truyền khắp cơ thể cả hai. Cô Hà Anh khẽ giật mình, toàn thân như đông cứng lại trong vài giây.
Cô có thể đẩy cậu ra ngay lập tức… cô biết điều đó. Nhưng không hiểu vì sao, cô lại không làm thế.
Hơi thở cô hơi rối loạn, ánh mắt dao động. Từng giọt nước lăn dài trên cổ cô, thấm vào làn da mịn màng. Đôi môi cô mấp máy, như muốn nói gì đó, nhưng rồi bị chặn lại bởi ánh nhìn đầy mãnh liệt của Tuấn.
Cơn mưa ngoài kia vẫn rơi, nhưng trong căn phòng nhỏ, một cơn bão khác đang dần hình thành.
Cô cắn nhẹ môi, định quay mặt đi… nhưng chính động tác ấy lại khiến Tuấn không kìm được mà nhìn xuống đôi môi đỏ mọng ấy lâu hơn.
“Cô…” Tuấn lên tiếng, nhưng rồi không biết phải nói tiếp thế nào.
Cô Hà Anh cũng không lên tiếng. Chỉ có nhịp thở dần trở nên gấp gáp hơn.
Là do cơn lạnh… hay là do một cảm xúc khác đang tràn đến, cô cũng không còn chắc nữa.
Mưa vẫn chưa ngừng rơi. Nhưng lúc này, thứ mà cô muốn chống lại nhất… không còn là cơn mưa ngoài kia nữa.
Cô cảm nhận rõ lồng ngực mình nóng ran lên, và lần đầu tiên, cô thấy mình không thể nào kiểm soát bản thân nữa. Trong một giây phút yếu lòng, cô khẽ nhắm mắt lại như một sự buông xuôi nhẹ nhàng… và đó cũng là khoảnh khắc Tuấn không thể kiềm chế thêm nữa…
Tuấn vươn tay, khẽ chạm vào gò má của cô, ngón tay lướt qua làn da mịn màng còn vương vài giọt nước, Hà Anh khẽ run lên, nhưng không né tránh… thay vào đó, cô nhắm hờ mắt, như thể không còn muốn chống lại cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.
Rồi môi của cả hai dần tiến lại gần nhau đến cuối cùng môi của họ đã chạm vào nhau, ban đầu đó chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, dè dặt như thể họ sợ phá vỡ một điều gì đó.
Nhưng khi Tuấn kéo cô gần hơn một chút, hơi ấm của cậu lan tỏa, và Hà Anh cảm nhận được một nỗi khao khát sâu sắc mà cô chưa từng trải qua trước đây. Những nụ hôn dần trở nên càng lúc càng mãnh liệt, xen lẫn hơi thở nóng rực và sự quấn quýt không muốn rời xa. Cô thấy cả người như mất kiểm soát, đôi tay không biết từ lúc nào đã vòng ra sau gáy cậu, kéo cậu xuống sát hơn. Bàn tay Tuấn siết nhẹ eo cô, cảm nhận đường cong mềm mại dưới lớp áo mỏng đang ướt nước. Khi nụ hôn ngày càng trở nên sâu hơn, từng đường nét lý trí trong cô cũng dần tan biến như cơn mưa ngoài trời.
Sau nụ hôn dài, cả hai đều thở dốc, khoảng cách giữa họ chỉ còn là hơi thở nóng rực hòa quyện vào nhau.
“Em yêu cô…” Tuấn khẽ nói nhỏ…
Hà Anh nhìn Tuấn, ánh mắt cô dao động, nhưng lại không có ý định lùi lại nữa. Hà Anh nhắm mắt lại, trái tim cô đập loạn nhịp như thể nó đang phản bội chính mình. Sau đó, Tuấn nhẹ nhàng bế bổng cô lên, đến một nơi mà cả hai có thể đắm mình trong không gian riêng tư.
Lên đến phòng ngủ, một lần nữa môi của họ lại quấn lấy nhau, vừa tận hưởng nụ hôn ấy tay của Tuấn cùng lúc đó cởi dần những chiếc cúc áo trên chiếc áo sơ mi ấy, bộ nội y của cô cũng lộ ra. Tuấn vòng tay ra sau cởi luôn chiếc áo lót ấy ra để lộ một cặp đào căng tròn cùng đôi nhũ hoa nhỏ nhắn ấy…
Cảm giác như cậu vừa đặt một bước chân lên thiên đường khi mà cậu đang được nhìn ngắm cái nơi mà bình thường một cậu học sinh không thể thấy của giáo viên, cậu không kìm được sự phấn khích nữa mà áp bàn tay ấm nóng của mình lên bầu ngực căng tràn ấy, cảm nhận sự mềm mại đầy mê hoặc. Bàn tay cậu cứ xoa bóp từng đường cong đầy đặn ấy, Tuấn nhìn vào biểu cảm e thẹn của cô cùng những cơn rung nhẹ thoát ra từ đôi môi của cô. Cậu nhấn nhẹ lên hai đầu nhũ hoa mẫn cảm ấy khiến cả người Hà Anh run lên nhẹ vì cơn sướng bất ngờ.
Rồi bàn tay Tuấn dần dần mò xuống sâu bên dưới, cậu cởi nhẹ 2 lớp quần của Hà Anh ra rồi cái khe ẩm ướt ấy lộ hẳn ra trước mặt cậu, hơi thở ấm nóng của Tuấn phả vào cái khe nứt ấy khiến cơ thể Hà Anh run lên nhẹ.
Cậu dùng hai tay của mình nhẹ nhàng tách hai cái khe ấy ra lộ ra bên trong là một lối đi hồng hào và tươi trẻ.
“Đừng… nhìn… nữa… mà… nó… xấu hổ lắm…” Hà Anh ngượng ngùng nói…
Cậu đưa một ngón tay của mình vào sâu bên trong, cảm nhận hơi ấm và sự ẩm ướt bên trong Hà Anh, ngón tay cậu ngọ nguậy bên trong khiến cô dần phát ra những âm thanh rên khẽ.
“Hmmmm… Uhmm… Aaahh”
Sau đấy, Tuấn lại chèn một ngón tay nữa vào bên trong, những ngón tay của cậu bên trong cô đang dần di chuyển nhanh hơn, nó thành công chạm vào điểm yếu của Hà Anh khiến cô rên rỉ vì sướng.
Cô cảm nhận một cơn sóng lạ lẫm cuộn trào bên trong, như một dòng điện chạy dọc sống lưng. Đôi chân bất giác siết chặt, ngực phập phồng theo từng hơi thở gấp gáp. Bàn tay cô bấu lấy tấm ga giường, cảm giác này… sao lại mạnh mẽ đến thế? Cô không biết mình nên tiếp tục hay ngăn lại, nhưng cơ thể lại phản bội lý trí, run rẩy đón nhận từng cơn kích thích ngày một dồn dập hơn…
“Ưyaa~~”
Cảm giác này là gì? Đó là câu hỏi trong đầu cô lúc này khi cô đạt cực khoái lần đầu tiên trong việc này, cô cảm thấy rất bối rối khi chưa từng trải nghiệm nó trước đây.
Nhưng điều khiến Hà Anh bối rối hơn là khi Tuấn lấy cái cục thịt đang cương cứng trong quần Tuấn ra, cô ngạc nhiên với cái thứ trước mặt mình, cô chưa từng nghĩ nó lại có thể lớn như vậy. Cái cục thịt ấy xét cả về chiều dài lẫn chiều rộng nó đều hơn hẳn chồng cô và cả người nó đang nổi gân xanh như thể muốn chứng minh sự mạnh mẽ của mình.
Khi Tuấn định đút vào, cô có chút e ngại nhưng sau cùng cô vẫn không cản được Tuấn. Khi con quái thú ấy tiến vào trong, cô cảm nhận được từng lớp thịt bên trong mình đang dọn đường cho một thứ to bự tiến vào. Tuấn nhấp hông rất nhẹ nhàng như muốn cho cả hai quen dần với nhau.
“Ưm… Aaahh… Haa”
Con quái vật ấy của Tuấn bên trong Hà Anh nó lấp đầy hết bên trong và dễ dàng đâm vào sâu bên trong nó khiến cô sướng đến mức mỗi cú nhấp nhẹ lại khiến cô bật ra những tiếng rên khe khẽ, cô cắn môi kiềm chế nhưng làn sóng khoái cảm khiến cứ trào dâng từng đợt khiến cô run lên trong vô thức, cô cảm giác được thứ cảm giác ban nãy sẽ lại đến nữa.
Rồi Tuấn bắt đập dập nhanh hơn khiến Hà Anh cũng rên lên những tiếng rên gợi dục, chỉ sau vài cú giã, Hà Anh lại cảm nhận được làn sóng ấy như có dòng điện chạy dọc qua sóng lưng, cô bất giác ôm chặt lấy Tuấn. Trong khi đó, Tuấn cũng đã đến giới hạn, cậu xả tinh dịch của mình từng đợt từng đợt vào bên trong cô giáo của mình. Khi cậu rút ra, nó nhiều đến mức chảy ra như một dòng thác.
Sau đấy, Tuấn kiệt sức vì lần đầu làm tình khiến cậu lăn ra ngủ cạnh cô, trong khi ấy Hà Anh lê lết từng bước chân mang nặng sự mệt mỏi về phía nhà vệ sinh, cô ngồi xuống bồn cầu rồi rặn ra đống tinh vừa nãy. Tinh trùng của Tuấn quá nhiều đến mức dù một lượng lớn đã được tống ra nhưng cô vẫn cảm thấy vẫn còn một ít bên trong. Về lại giường, cô mới nhận thấy mình đã bị cuốn theo cảm xúc như thế nào, cô bắt đầu có cảm giác tội lỗi với người chồng của mình.
Cô đột nhiên nhớ tới chồng mình, cô cẩm chiếc điện thoại của mình lên rồi gọi vào số của chồng cô, thấy chồng bắt máy cô rất vui nhưng đầu dây bên kia người chồng ấy lại nói với một giọng điệu lạnh tanh.
“Sao em? Có gì mai nói, anh vừa đi làm về mệt lắm”
Sau đấy vài giây chồng cô cúp máy ngang bỏ lại cô với cảm giác khó tả, cảm giác tội lỗi cộng với cảm giác như cô thấy mình đang bị bỏ rơi nhưng rồi co lại tự an ủi mình rằng “Chắc do anh ấy đi làm về mệt thôi!” Rồi cô buồn bã đến bên giường rồi vào giấc ngay khi những suy nghĩ vu vơ hiện qua đầu cô.
Cơn mưa rả rích suốt cả ngày khiến thời tiết se lạnh hơn thường lệ. Hà Anh cảm thấy cơ thể mình nặng nề, đầu óc choáng váng nhưng vẫn cố gắng hoàn thành buổi dạy trên lớp. Suốt cả ngày, cô cảm nhận rõ ràng sự mệt mỏi đang xâm chiếm từng tế bào cơ thể mình, nhưng vẫn kiên trì đứng lớp, không muốn học sinh lo lắng.
Trở về nhà, căn phòng trống trải càng làm cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Cô đã thử gọi cho chồng mình, nhưng như mọi khi, điện thoại chỉ đổ chuông rồi tắt, tin nhắn cũng chẳng nhận được hồi âm. Cô đã quen với điều này, nhưng mỗi lần như vậy, trái tim cô vẫn không khỏi nhói đau.
Cô cố gắng lê từng bước chân nặng trĩu đến ghế sofa, nhưng cơ thể yếu ớt chẳng còn sức chống đỡ, đôi chân cô mềm nhũn, và cô ngã quỵ xuống. Trước khi ý thức hoàn toàn mờ đi, cô chỉ kịp nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
“Cô Hà Anh!” Giọng nói quen thuộc kéo cô ra khỏi cơn mê man. Cô cố gắng mở mắt, và trước mặt cô là Tuấn, cậu học trò của cô, với ánh mắt lo lắng cùng một túi thuốc trên tay.
“Tuấn à… Cô nhớ là cô bảo hôm nay em nghỉ mà…” Cô cố gắng cất giọng, nhưng âm thanh phát ra khàn đặc, yếu ớt.
“Dạ, tại cô nói cô bị ốm nên em lo lắng, mua thuốc và nấu cháo mang qua cho cô.” Cậu học trò trả lời, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.
Hà Anh nghẹn ngào, cổ họng cô như thắt lại. Đã bao lâu rồi, cô mới cảm nhận được sự lo lắng chân thành đến vậy? Chồng cô, người đáng lẽ phải là người đầu tiên cô có thể dựa vào những lúc thế này, lại chẳng hề xuất hiện.
Cô chưa kịp nói thêm gì thì một cơn chóng mặt ập đến, cô loạng choạng ngã về phía trước. Tuấn hoảng hốt, nhanh chóng đỡ lấy cô trong vòng tay. Cậu bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cẩn thận.
Một lúc sau, Hà Anh tỉnh lại, hương cháo nóng hổi thoang thoảng trong không gian khiến dạ dày cô khẽ quặn lên vì đói. Cô gượng dậy và đi ra phòng khách. Trước mắt cô là hình ảnh Tuấn đang cặm cụi trong bếp, đôi tay vụng về nhưng vẫn cố gắng hết sức để hoàn thành món cháo.
Tuấn nghe thấy tiếng động, quay lại và vội chạy đến đỡ cô:
“Cô còn mệt lắm, đừng gắng sức! Để em đút cho cô ăn nhé?”
“Thôi… Cô tự ăn được…” Hà Anh khẽ lắc đầu, nhưng không có sức để từ chối mạnh mẽ.
“Cứ để em lo!” Tuấn cười nhẹ, thổi nguội từng muỗng cháo rồi kiên nhẫn đưa lên miệng cô.
Hà Anh cảm thấy ngại ngùng, nhưng khi muỗng cháo ấm áp chạm vào đầu lưỡi, cô bỗng thấy lòng mình nhẹ bẫng. Cảm giác cô độc và mệt mỏi dần tan biến. Cậu học trò này, dường như đang mang đến cho cô thứ gì đó mà cô đã khao khát từ lâu… sự quan tâm thật lòng.
Sau khi ăn xong, Tuấn bế cô trở lại giường. Cậu cẩn thận lấy khăn ấm lau mồ hôi trên trán cô, động tác dịu dàng đến mức khiến tim cô khẽ rung lên. Cô nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lại dậy lên một cơn sóng cảm xúc hỗn loạn.
Cô cảm thấy bàn tay của Tuấn nắm lấy tay cô, thật ấm áp. Cô không thể nhớ lần cuối mình được ai đó nắm tay đầy quan tâm như thế này là khi nào. Mí mắt cô dần nặng trĩu, những giọt nước mắt bất giác trào ra, nhưng cô không muốn để cậu nhìn thấy.
“Tại sao… những lúc em cần anh nhất, anh lại chẳng bao giờ có mặt…” Cô thì thầm trong tiềm thức, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Hà Anh mở mắt, cảm giác cơn sốt đã dịu bớt. Nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn cả chính là hình ảnh Tuấn… cậu vẫn còn ngủ gục bên cạnh giường, nhưng bàn tay cậu vẫn nắm chặt lấy tay cô.
Hà Anh lặng lẽ nhìn cậu, cảm giác ấm áp dâng lên trong lồng ngực. Cô nhận ra trái tim mình đã rung động. Nhưng ngay lập tức, cô cũng cảm thấy sợ hãi. Cô không được phép có cảm xúc này. Cô đã có gia đình.
Cô siết chặt tấm chăn, cố gắng chôn vùi những rung động đó, nhưng trong thâm tâm, cô biết rõ… có những cảm xúc, một khi đã nhen nhóm, sẽ rất khó để dập tắt…
Chiều hôm đó, Tuấn trở về nhà sau khi chăm sóc Hà Anh. Khi vừa bước vào khách sạn của gia đình, cậu bỗng chú ý đến một người đàn ông trông rất quen thuộc đang đứng ở quầy lễ tân. Tuấn nheo mắt quan sát, và ngay khi người đàn ông ấy quay mặt lại, tim cậu như thắt lại… đó chính là chồng của Hà Anh.
Nhưng điều khiến cậu sốc hơn cả là bên cạnh ông ta không phải Hà Anh, mà là một cô gái trẻ trung, ăn mặc gợi cảm, đang khoác tay đầy tình tứ. Tuấn đứng chôn chân tại chỗ, mắt không thể rời khỏi cảnh tượng trước mặt. Cậu nhìn thấy người đàn ông ấy cười nói với nhân viên lễ tân, đặt phòng một cách tự nhiên như đã làm điều này vô số lần.
Cơn giận dữ dâng lên trong lòng Tuấn. Cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, cảm giác như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong lồng ngực. Hóa ra, trong khi Hà Anh đau khổ chờ đợi một tin nhắn, một cuộc gọi, thì chồng cô lại vui vẻ bên người phụ nữ khác.
Tuấn muốn lao đến, muốn vạch trần sự thật này ngay lập tức. Nhưng rồi cậu kìm lại. Nếu cậu nói ra bây giờ, Hà Anh sẽ đau khổ đến mức nào? Cô vừa mới khỏi bệnh, cô có chịu nổi cú sốc này không?
Cậu quay lưng bước đi, nhưng trong lòng vẫn không ngừng đấu tranh. Cậu biết mình phải làm gì đó. Cậu không thể để Hà Anh tiếp tục sống trong sự dối trá này.
Từ ngày hôm ấy, cứ sau mỗi buổi học thêm Tuấn đều năn nỉ Hà Anh làm chuyện ấy lần nữa nhưng chẳng bao giờ cô đồng ý với lý do “cảm xúc nhất thời” có lẽ bên trong cô vẫn còn cảm thấy dằn vặt vì đã để người chạm vào cơ thể mình ngoại trừ chồng cô.
Và rồi một tuần đã trôi qua như thế, hôm ấy cô vẫn cố hết sức mình vì công việc như mọi khi nhưng lại quên mất ngày hôm ấy đối với bản thân cô đặc biệt đến nhường nào.
Tối hôm ấy trời lại đổ cơn mưa, một cơn mưa dài cứ ngỡ như sẽ không bao giờ chấm dứt, khi Hà Anh đợi mãi chẳng thấy Tuấn đến học thêm, cô cứ ngỡ rằng cậu quyết định sẽ bỏ buổi học thêm tối nay.
Lúc này cô cũng cảm thấy một chút bồn chồn khó tả vì quả thực Tuấn và Hà Anh dường như còn thân thiết hơn cô trò bình thường nên sự vắng mặt của cậu khiến cô cũng có chút buồn và một chút hụt hẫng như sau đó cô lắc đầu gạt bỏ đi những suy nghĩ không nên có. Nhưng ngay khi cô định tắt đèn đi ngủ sớm để bắt đầu cho một ngày làm việc tràn đầy năng lượng, thì những tiếng bấm chuông “! Keng” vang vọng từ ngoài cửa.
Hà Anh vội vàng chạy ra xem, khi ngó ra cửa thì đó Tuấn với cả người ướt đẫm nước mưa, cô nhanh chóng mở cửa cho cậu vào trong. Lúc này cả cơ thể cậu đã ướt sũng, trên tay cậu là một hộp bánh kem nhỏ.
“Sao em lại đến đây? Hôm nay trời mưa thế này không cần qua nhà cô học cũng được mà!”
“Vì hôm nay là sinh nhật cô mà!”
Cô sững người, không biết phản ứng thế nào, rồi cô mới vội vớ lấy chiếc điện thoại mà kiểm tra ngày tháng, đúng thật hôm nay là sinh nhật của cô. Khi Hà Anh nhìn Tuấn trong bộ dạng ướt sũng như vậy vì cô, trong lòng cô vốn đã có một chút lay chuyển, với ánh mắt đầy quan tâm và nụ cười chân thành ấy khiến cô bất giác nhớ về chồng mình, anh ta cũng từng là người ấm áp và dịu dàng với cô nhưng rồi thời gian dường như đã dần thổi tắt đi ngọn lửa ấm áp ấy khiến sự lạnh nhạt dần thay thế.
Anh ta giờ đây chỉ có công việc, thậm chí bây giờ một cuộc gọi hỏi thăm như một thứ xa xỉ và cả sinh nhật năm ngoái cũng là một mình cô ngồi cô đơn với chiếc bánh kem và thậm chí năm nay cô vẫn chưa nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào của anh ta.
Nhưng trái ngược với chồng cô, Tuấn đang ở đây, bất chấp cả người bị ướt vì cơn mưa cùng chiếc bánh kem sinh nhật nhỏ trên tay nhưng tràn đầy ý nghĩa, Tuấn nhìn cô như một người phụ nữ, cái ánh mắt mà đã lâu rồi cô chưa bao giờ thấy chồng cô nhìn như vậy. Cô tự hỏi nếu mình không có chồng thì có lẽ nào giờ đây cô đã là người phụ nữ của Tuấn hay không?
Quay trở lại thực tại, cô kéo Tuấn vào phòng ngủ ngay sau đó và khi cô nhìn xuống chiếc áo trắng đã ướt đẫm của cậu, nó đã dính sát vào da thịt và trở nên trong suốt, lúc này cô nhìn rõ được cơ thể của cậu cái cơ thể săn chắc ấy khiến mặt cô bỗng chốc đỏ bừng và rồi cô cảm thấy bên trong mình như có thứ gì đó đang trỗi dậy.
“Cô… cô ơi”
“Đừng nói gì hết!” Cô đặt ngón tay lên môi cậu…
Cô cởi khóa từng chiếc cúc áo cho đến khi chiếc áo hoàn toàn được cởi ra, cái cơ thể săn chắc của cậu mới lộ ra rõ ràng hơn, cô ôm lấy cậu và dùng tay sờ vào cơ thể nam tính ấy và cảm nhận cái cơ ngực săn chắc cùng với những múi bụng của Tuấn.
Cô thấy cơ thể mình càng ngày càng lạ đi, cảm giác nóng bừng trong cơ thể khiến đầu óc cô như quay cuồng và trống rỗng. Rồi Hà Anh bỗng quỳ xuống, tay mở khóa chiếc thắt lưng cùng với khóa kéo quần của Tuấn và rồi con quái thú ấy đã hiện ra trước mắt cô, nhìn từ góc độ này quả thực nó rất to và mạnh mẽ, từng đường gân nổi lên như thể nó đang muốn ăn tươi nuốt sống cô, cô khẽ nuốt nước bọt, hơi thở vô thức nghẹn lại cùng với suy nghĩ “Cái đó… to quá!”.
Khi Hà Anh dùng tay chạm vào cục thịt nóng hổi ấy, cây gậy ấy bỗng có chút có giật, bất ngờ hơn là chiều rộng của nó khiến bàn tay của cô lại không thể cầm hết cả cây gậy thịt nóng hổi ấy, cô vuốt ve cái ấy của Tuấn một cách nhẹ nhàng từ phần đầu khấc cho đến phần thân, cái bàn tay mềm mại ấy của Hà Anh khiến toàn thân cậu như bị điện giật.
Rồi Hà Anh tăng dần tốc độ lên, lúc này cậu cố gắng kiểm soát lại hơi thở nhưng cứ mỗi chuyển động của cô khiến cơ thể cậu lại run lên, cảm giác nóng bỏng bao trùm lấy nơi nhạy cảm nhất, cậu cố cắn chặt răng không rên lên nhưng thật khó để kiềm chế cơn khoái cảm trào dâng.
Và sau đó, Tuấn bỗng cảm thấy như có luồng điện chạy dọc sống lưng, cơn khoái cảm như bùng nổ.
“Em ra đây!”
Tuấn gầm lên một tiếng, đôi mắt mở to khi khoái lạc nhấn chìm mọi suy nghĩ, từng dòng tinh dịch nóng bỏng phun trào với đích đến là trên mặt của cô. Gương mặt Hà Anh giờ đây dính đầy thứ chất lỏng trắng đục ấm áp và nhớp nháp nữa, nhưng điều bất ngờ hơn là mặc dù đã ra rất nhiều nhưng cái đó của Tuấn vẫn còn căng cứng như thể chưa thỏa mãn.
Sau đó, Hà Anh cũng khỏa thân trước mặt Tuấn khiến cậu càng không thể kiềm chế nổi trước cái vẻ đẹp ấy, cái vẻ đẹp toàn cơ thể của người giáo viên nghiêm khắc hằng ngày khiến cậu còn hứng hơn, Tuấn lao đến đè Hà Anh xuống.
“Hãy… hãy nhẹ nhàng với cô nhé” Hà Anh vừa nói vừa đảo mắt sang hướng khác như không muốn nhìn thằng vào mắt Tuấn…
Rồi Tuấn lại từ từ nhét cây gậy ấy vào bên trong Hà Anh, cảm giác khít chặt lại vừa ấm vừa ướt át khiến cậu như sắp không trụ lại được nhưng cậu đã cố giữ để không bị xuất tinh sớm, và khi cậu đã dần kiếm chế lại được cậu bắt đầu nhấp hông. Còn Hà Anh, cái khoảnh khắc thứ to lớn ấy chui thẳng vào trong cô, cơ thể cô cứ run lên từng chút khi cảm nhận được áp lực căng đầy phủ kín cả bên trong cậu vừa nhấp vừa dùng tay sờ nắn bộ ngực đầy đặn ấy của Hà Anh khiến cô cứ run lên vì những cơn sướng, mỗi lần cậu chạm vào ngực Hà Anh thì bên trong cô lại siết chặt lấy cậu hơn, dần dần cơ thể cô đã làm quen được với cây gậy thịt của Tuấn. Khi cậu cúi xuống định hôn cô thì đã bị Hà Anh dùng tay đẩy ra.
“Không… Uhm~… không được… Ahh~…”
Bị Hà Anh từ chối nụ hôn khiến Tuấn có hơi chút thất vọng nhưng sau đó cậu lại đẩy nhanh tốc độ lên, Hà Anh cảm nhận được cơn cực khoái ngày càng đến gần, tiếng rên rỉ giờ đã không thể kiềm chế nữa, mặt cô đỏ bừng lên, cơ thể cứ liên tục co giật, ngực cô phập phồng lên xuống vì thở dốc cả mí mắt cũng dần sụp xuống.
Khi Tuấn đâm mạnh vào bên trong, cô rú lên một tiếng rên”Hyaaa~!” Đầy dâm dục, cơ thể cô co giật liên hồi, đồng tử giãn ra cùng đôi mắt mở to, cả cơ thể cô run lên bần bật và dâm thủy từ cái nơi bí mật của cô tuôn ra xối xả. Cô đã đạt cực khoái nhưng còn Tuấn thì chưa nhưng sự co bóp bên trong khi Hà Anh lên đỉnh đã khiến anh sắp ra rồi, cậu cứ dập liên tục dù cho Hà Anh đang lên đỉnh, tốc độ vẫn không đổi khiến Hà Anh phải hứng chịu thêm từng đợt khoái cảm mạnh mẽ hơn. Cô vẫn chưa lấy lại được hơi thở nhưng cơ thể lại phải hứng chịu thêm sự kích thích còn mạnh mẽ hơn.
“Chờ… Aahhh… đã… Aah… cô… Hahhh… cảm… thấy… Ahhh… kỳ… lắm!” Giọng cô run rẩy…
Bàn tay cô vô thức nắm chặt lấy tay Tuấn và cả chân cô cũng vô thức siết chặt lấy Tuấn như không muốn để cậu thoát ra, thay vì né tránh cơ thể cô lại chọn cách tiếp nhận khoái lạc mạnh mẽ ấy đồng thời đón nhận từng cú giã, từng cơn co giật kéo dài khiến hơi thở của Hà Anh dần đứt quãng.
“Dừng… Uh… dừng… Haa… lại… đi… cô… Aah… sắp”
Đôi mắt cô ánh lên một tia mê ly, cơ thể Hà Anh đã dần quen với khoái cảm, hàm muốn càng dâng cao. Khi Tuấn run rẩy cơ thể bắn từng đợt tinh dịch nóng hổi vào trong, cô cảm nhận được sự ấm áp bên trong cái âm hộ nhạy cảm của mình khiến cô lại đạt cực khoái lần nữa, khi cơn cực khoái lần hai ập đến, cô chỉ biết siết chặt lấy Tuấn, cơ thể Hà Anh cứ run rẩy trong khoái cảm kéo dài như vô tận.
Dù đã ra tận 2 lần nhưng cô vẫn cảm giác được cây gậy của Tuấn không hề xìu đi mà nó vẫn còn căng cứng và lấp đầy từng ngóc ngách bên trong cô bất chấp tinh dịch của cậu vẫn đang rò rỉ ra từ sâu bên trong cô, ngay khi cậu định lần nữa nhấp hông thì Hà Anh đã cảm nhận được.
“Hah… hah… đừng… cô… không” Hà Anh rên lên khe khẽ, giọng nói của cô nhỏ dần như thể không chắc bản thân mình muốn từ chối hay tiếp tục…
Cô đã lên đỉnh hai lần rồi… Cơ thể cô vẫn còn run rẩy bởi dư chấn khoái cảm, từng cơn co thắt bên trong vẫn chưa hoàn toàn dịu lại. Cảm giác tê dại vẫn còn đọng lại khắp làn da, từng hơi thở gấp gáp chưa kịp ổn định.
Cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Anh phả vào làn da ướt mồ hôi, bàn tay cậu vẫn trượt trên từng đường cong mềm mại, khơi gợi lại những cảm giác mà cô cứ ngỡ đã đủ đầy.
Một cơn rùng mình bất giác chạy dọc sống lưng khi Anh tiếp tục chạm vào những nơi nhạy cảm. Cơ thể cô, vốn đã đạt cực khoái hai lần, giờ trở nên quá nhạy cảm. Mỗi cái chạm đều khiến cô giật mình, như thể có luồng điện tê dại chạy khắp người.
Hà Anh muốn đẩy Tuấn ra, muốn nói với cậu rằng “đã quá đủ rồi” nhưng cơ thể cô chỉ phát ra những tiếng rên khẽ, yếu ớt chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng.
“Tại sao… mình không chịu nổi nữa… nhưng… tại sao” Cô nghĩ thầm, nhưng cơ thể cô lại đang phản bội lý trí…
Khi Tuấn đẩy hông vào, một cơn khoái cảm tê dại dội lại từ sâu bên trong khiến cô giật mình…
“Ưh… không… đừng… mà… cô… haa”
Cô quá nhạy cảm, đến mức mỗi nhịp nhấp đều như một luồng điện chạy dọc sống lưng, khiến cô không thể kiểm soát phản ứng của mình.
Cô biết mình đã quá sức. Lẽ ra phải đẩy Tuấn ra, lẽ ra phải bảo cậu dừng lại. Nhưng cơ thể cô lại không làm theo ý chí. Bên trong siết chặt lại theo từng cú nhấp, mỗi lần Tuấn đẩy vào lại khiến cô cong người lên theo phản xạ.
Từng đợt sóng khoái cảm cứ dồn dập đánh vào cô, không cho cô một giây nào để nghỉ ngơi. Cảm giác muốn tránh né, nhưng lại bị cuốn theo. Dù cô có muốn từ chối nhưng không còn đủ sức chống cự, chỉ có thể nằm im và cảm nhận thôi.
Sau khoảng vài lần nữa, cơ thể của cả hai lúc này đã hoàn toàn kiệt sức, căn phòng ngập tràn mồ hôi, hơi thở nặng nề của cả hai quyện vào nhau trong không khí nóng rực.
Cô nằm đó, toàn thân mềm nhũn, đôi chân không còn sức nhúc nhích. Ngực phập phồng theo từng hơi thở đứt quãng, cổ họng khô rát vì đã rên quá nhiều. Cảm giác nhói tê nơi đôi chân run rẩy khiến cô chỉ có thể nằm yên, đón nhận từng cơn dư chấn cuối cùng lan tỏa khắp cơ thể.
Bên cạnh cô, Tuấn cũng đã hoàn toàn kiệt sức. Cánh tay rã rời, mồ hôi chảy dọc theo bờ ngực trần, rơi xuống làn da vẫn còn nóng bừng của cô.
Suốt 1 tuần sau đó, cô luôn bị cảm giác tội lỗi dằn vặt vì đã để cơ thể mình đi quá giới hạn với Tuấn và rồi cơ thể cô cũng dần dần trở nên nhạy cảm và cực kỳ khát tình nhưng cô đã từ chối để cậu quan hệ với cô thêm lần nữa. Lúc này, khi Tuấn đã về nhà thì cô nằm trong căn phòng tối vừa thủ dâm vừa gọi tên chồng mình nhưng tâm trí cô lại đang nhớ về những cảnh cô và Tuấn ân ái với nhau hết lần này đến lần khác, cứ mỗi lần như thế cô lại trở nên dằn vặt trong tâm trí nhưng đồng thời cả cơ thể cũng thế, cô dù thủ dâm cũng chỉ ra được một lần mà cơ thể cô đã mệt rã rời nhưng cơ thể cô vẫn còn muốn được lên đỉnh nhiều hơn nên từ ấy cô cũng chỉ có thể kìm nén lại dục vọng.
Sau khi chăm sóc cô Hà Anh trong suốt những ngày cô bị ốm, Tuấn không ngừng bận tâm về hình ảnh người đàn ông mà cậu bắt gặp lần trước tại khách sạn nhà mình. Cậu nhớ rất rõ gương mặt ấy… người đàn ông xuất hiện trong bức ảnh cưới tại phòng cô giáo.
Nghi ngờ không phải là điều vô căn cứ, Tuấn quyết định theo dõi các lượt khách ra vào bằng hệ thống camera giám sát tại khách sạn. Và đúng như linh cảm của cậu, chỉ sau một tuần, người đàn ông ấy lại xuất hiện cùng cô nhân tình của mình. Lần này, Tuấn không vội vã chạy ra bắt gặp họ trực tiếp, mà cậu ngồi lại trong phòng giám sát, tập trung theo dõi từng hành động của họ.
Trong phòng, thông qua camera kín được lắp đặt để đề phòng trộm cắp, Tuấn chứng kiến những hình ảnh phản bội không thể chối cãi. Người đàn ông ấy âu yếm nhân tình của mình mà không hề có chút áy náy nào. Nhưng điều khiến Tuấn tức giận hơn cả chính là cuộc trò chuyện giữa họ.
“Em yêu à, xong vụ này anh sẽ có đủ tiền để đưa em đi du lịch khắp nơi. Chỉ cần cô ta bán hết tài sản, anh sẽ ôm trọn số tiền đó và biến mất mãi mãi.”
“Thế cô ta có nghi ngờ gì không?”
“Không đâu! Con ngốc đó vẫn còn yêu anh say đắm, tin anh tuyệt đối. Chỉ cần anh giả vờ hối lỗi, nói mấy câu ngọt ngào là cô ta sẽ làm theo thôi. Chưa kể, cô ta cũng chẳng còn ai bên cạnh ngoài anh cả.”
Lời nói trơ trẽn ấy như một nhát dao cứa thẳng vào lòng Tuấn. Cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, giận đến mức suýt nữa đập nát màn hình máy tính. Nhưng Tuấn hiểu rằng bây giờ không phải lúc để mất bình tĩnh. Cậu nhanh chóng trích xuất đoạn video bằng chứng, cắt đúng đoạn quan trọng nhất và lưu vào điện thoại.
Nhưng chỉ có đoạn video này thôi vẫn chưa đủ. Cậu phải tìm thêm những chứng cứ có thể trực tiếp chứng minh ý đồ của hắn.
Sau khi chồng cô giáo và người tình rời đi, Tuấn lẻn vào kiểm tra phòng để tìm thứ gì đó làm bằng chứng. Cậu không chắc mình đang tìm kiếm điều gì, chỉ biết rằng phải có thứ gì đó chứng minh sự phản bội của người đàn ông kia.
Khi đang lật giường và kiểm tra xung quanh, ánh mắt cậu vô tình dừng lại trên một chiếc đồng hồ nằm lăn lóc trên bàn. Ban đầu, Tuấn định bỏ qua, nhưng khi cầm lên xem xét, cậu phát hiện mặt sau có khắc một cái tên quen thuộc…”Hà Anh”.
Cậu khựng lại, tim đập mạnh. Đây không chỉ là một món đồ bình thường, mà là bằng chứng không thể chối cãi về sự bội bạc. Chồng cô giáo không chỉ lừa dối cô mà còn thản nhiên mang theo món quà kỷ niệm mà cô từng trao tặng anh ta để đi ngoại tình.
Tuấn siết chặt chiếc đồng hồ trong tay, cảm giác giận dữ trào dâng. Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu phải cho cô Hà Anh thấy sự thật này.
Tuấn gần như chạy suốt quãng đường đến nhà cô giáo, tim cậu đập mạnh không chỉ vì mệt mà còn vì những gì cậu vừa chứng kiến. Trong tay cậu là chiếc đồng hồ – bằng chứng rõ ràng về sự phản bội của chồng cô. Cậu không thể để cô tiếp tục bị lừa dối thêm nữa.
Vừa đến cửa nhà, cậu chưa kịp gõ thì cửa đã mở. Hà Anh đứng đó, có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy cậu.
“Sao em đến sớm thế?” Cô hỏi, ánh mắt thoáng chút bối rối.
Tuấn thở hổn hển, cố lấy lại bình tĩnh. Cậu sắp nói ra tất cả, nhưng ngay lúc đó, cô lại tiếp tục lên tiếng:
“Thật ra cô cũng vừa định nhắn cho em… Cô muốn nói chuyện.”
Cậu sững lại, có linh cảm chẳng lành.
“Chuyện gì vậy cô?”
Hà Anh khẽ thở dài, ánh mắt cô có chút tránh né.
“Chồng cô… sẽ về sau nửa tháng nữa.”
Tuấn cảm thấy tim mình như chùng xuống, nhưng điều khiến cậu hoang mang hơn chính là những lời tiếp theo của cô.
“Vậy nên, chuyện của chúng ta… nên dừng lại. Em hãy quên cô đi.”
Không khí như ngưng đọng lại. Tuấn siết chặt tay, ánh mắt tràn đầy cảm xúc. Cậu không thể để mọi chuyện kết thúc thế này, nhất là khi cậu biết sự thật về người đàn ông kia. Nhưng cậu cũng hiểu rằng lúc này, cô vẫn chưa hay biết gì cả.
Một lúc sau, khi đã lấy lại được hơi thở, Tuấn vội vàng nắm chặt vào vai cô…
“Cô à, cô bình tĩnh nghe em nói đã, chồng cô… hắn chưa bao giờ đi công tác cả”
“Sao… sao cơ… em… em… nói gì vậy?”
Cậu hít sâu một hơi, rồi rút điện thoại ra, mở đoạn video mà cậu đã ghi lại từ camera giám sát trong khách sạn nhà mình. Trong video, chồng cô giáo đang ôm ấp một người phụ nữ trẻ, miệng không ngừng nói về kế hoạch lừa cô bán hết tài sản cho ông ta.
Mặt Hà Anh tái nhợt, môi cô run rẩy. “Không… Không thể nào…”
Nhưng cú đánh mạnh nhất vào tâm lý cô không phải đoạn video, mà là khi Tuấn chậm rãi đưa ra một vật.
Một chiếc đồng hồ.
Chiếc đồng hồ ấy trông quen thuộc đến đau lòng. Hà Anh cầm lấy nó, bàn tay cô run rẩy khi xoay mặt sau lên. Và ngay giây phút đó, trái tim cô như bị bóp nghẹt.
Ở mặt sau chiếc đồng hồ, vẫn còn nguyên dòng chữ mà cô từng khắc:
“Hà Anh” Tên của cô chứng minh cho tình yêu của cô với anh ta…
Nước mắt cô bất giác rơi xuống. Đây chính là món quà mà cô đã tự tay chọn, đã trao cho chồng mình vào ngày kỷ niệm. Cô đã tin rằng ông ta sẽ luôn mang nó bên mình như một biểu tượng cho tình yêu của hai người. Nhưng giờ đây, nó lại nằm trong tay Tuấn, sau khi bị bỏ quên ở khách sạn cùng với nhân tình.
Cô cắn chặt môi, cả cơ thể run lên vì đau đớn. Tất cả những gì cô có thể làm là siết chặt chiếc đồng hồ trong tay, cảm giác niềm tin của mình hoàn toàn sụp đổ. Tất cả sự cô đơn mà cô đã phải chịu đựng bấy lâu nay, sự kìm nén cảm xúc và sự tội lỗi và dằn vặt mà cô tự dành cho chính mình để giữ một chút đạo đức cuối cùng thế mà lại đều là vô nghĩa khi người đàn ông ấy thản nhiên vui vẻ bên cạnh nhân tình.
Tuấn tiến đến gần, vòng tay qua ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cô…
“Cô không cần phải chịu đựng nữa… Hắn ta không đáng để cô đau khổ.”
Hà Anh siết chặt áo cậu, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống ngực cậu. Sau đấy, Tuấn đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt ấy, Hà Anh không còn sức chống cự nữa, tất cả những gì níu giữ cô không đi quá giới hạn với Tuấn đã sụp đổ. Cô nhắm mắt và thả lỏng cơ thể để Tuấn dẫn lối.
Tuấn không vội vã, cậu hôn vào môi cô nhẹ nhàng, cậu dành cho người phụ nữ đáng thương trước mặt mình những cái ôm ấm áp cùng những nụ hôn nóng bỏng như muốn chữa lành trái tim cô. Từng nụ hôn dịu dàng ấy khiến cô siết chặt tay lại nhưng lần này không phải vì chống cự mà là vì cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt trong cô, cô thả lòng cánh tay khiến chiếc đồng hồ ấy cũng từ đó mà rơi xuống và trên mặt kính của chiếc đồng hồ đã xuất hiện một vết nứt do va chạm.
Sau một nụ hôn kéo dài như vô tận, cả hai rời môi nhau và vương lại một sợi chỉ bạc lấp lánh dưới ánh đèn, sau đấy cô tự mình cởi bỏ dần những lớp y phục ra và dâng mình cho Tuấn và cũng như cởi bỏ lớp vỏ bọc của một người vợ chung thủy bấy lâu nay và dần chấp nhận con người thật của mình.
Từng lớp ý phục và nội y dần được cởi ra cũng là lúc mà làn da của cô dần lộ rõ trước ánh đèn, cô nhìn thẳng vào Tuấn với gương mặt đỏ bừng, Tuấn cũng không thể kiềm chế thêm nữa khi thấy cơ thể đẹp đẽ ấy lại một lần nữa được phô bày trước mặt cậu.
“Cô đẹp quá!” Tuấn khẽ nói…
Câu nói ấy của Tuấn cũng khiến Hà Anh có hơi chút xấu hổ, và rồi cô tiến lại gần cậu, sau đấy Tuấn cũng thoát y để lộ ra con quái vật hung hãn của cậu như mọi khi, nó cứ nhìn chằm chằm vào khiến cô khi thấy con quái vật ấy lại càng không thể kiềm chế được ham muốn nữa.
Tuấn đỡ Hà Anh nhẹ nhàng nằm xuống sàn, rồi cậu từ từ đưa cái cây gậy thịt nóng bỏng ấy chạm vào mép cửa ướt át của cô.
“Cô có chắc muốn em đút vào không?”
“Ừ! Làm đi em!” Hà Anh không ngần ngại trả lời ngay…
Rồi cái khoảnh khắc ấy đã đến, khi mà cái dương vật to lớn ấy lần nữa chui vào cái khe hẹp ẩm ướt của cô, cô nhắm chặt mắt, từng hơi thở trở nên gấp gáp. Cảm giác căng chặt khiến cô không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể bấu chặt lấy Tuấn như muốn tìm kiếm điểm tựa.
Lần này, cũng là cảm giác căng lên như lúc trước nhưng lần này nó không còn khiến cô đau hay khó chịu ở giai đoạn đầu nữa mà ngược lại nó lại để lại khoái cảm khi cái thứ ấy lại lần nữa đâm vào sâu bên trong cô.
Rồi Tuấn bắt đầu nhấp hông, khoái cảm bủa vây khiến cơ thể cô run lên từng đợt. Cái cảm giác chật chội ban đầu giờ đây lại khiến cô đê mê đến tê dại, những chuyển động đều đặn của Tuấn đều khiến từng dây thần kinh trong cơ thể Hà Anh như muốn bùng nổ, mỗi cú nhấp sâu lại khiến cô rùng mình.
“Ư… a… Aahhh~!” Hà Anh rên rỉ, tay không ngừng bấu chặt lấy vai Tuấn…
Hơi thở cô gấp gáp, cơ thể nóng ran, từng tế bào như đang kêu gào đòi hỏi nhiều hơn nữa.
“Nhanh… nhanh… Aah… nữa…” – cô thốt lên trong cơn mê loạn, ánh mắt cô long lanh nhìn Tuấn đầy van nài.
Cô cảm nhận được nó… cơn sóng đang dâng lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bàn tay cô bấu chặt lấy lưng anh, đôi chân siết lấy eo anh, cả người run rẩy trong cơn khoái lạc không thể kiểm soát.
“Cô à… hãy trở thành người phụ nữ của em, em hứa sẽ không bao giờ bỏ lại cô một mình đâu!”
“Được… Aah… hãy bắn vào trong cô đi, biến cô thành người phụ nữ của em đi!!!” Cô khẩn khiết cầu xin được bắn vào trong…
Sau đấy, tiếng thở dốc hòa vào nhau, dồn dập, khẩn thiết. Căn phòng ngập tràn hơi thở nóng bỏng, cả hai đều đang lao vào cơn khoái cảm không thể kiểm soát. Sau đấy.
Cô cảm nhận được cơ thể Tuấn căng cứng lên, nhịp đẩy mỗi lúc càng mạnh mẽ, cô cảm thấy cơn khoái cảm như đang cuộn trào trong bụng, siết chặt lấy cô, kéo cô chìm sâu vào vực thẳm khoái cảm.
“Ưm… Mmh… AAHH…”
Cô run rẩy mạnh mẽ, làn sóng khoái cảm quét qua dữ dội, khiến cô rên lên điên dại, tiếng rên dâm dục ấy văng vẳng khắp căn phòng. Tuấn cũng không thể kìm lại được nữa. Một tinh dịch nóng rực bùng nổ, lấp đầy cô hoàn toàn.
Khoảnh khắc bùng nổ qua đi, căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người. Cơ thể họ vẫn quấn lấy nhau, làn da còn vương hơi nóng, hơi thở vẫn chưa kịp ổn định.
Cô nằm đó, cả người mềm nhũn sau cơn khoái cảm, hơi thở nhẹ nhưng vẫn run rẩy. Ánh mắt cô lấp lánh hơi nước, gò má ửng hồng vì dư âm vừa trải qua.
Cô ngước lên nhìn Tuấn, đôi mắt tràn đầy tình cảm, trong khi đó Tuấn cũng nhìn Hà Anh như vậy và rồi cậu khẽ cất giọng như một lời thì thầm ngọt ngào.
“Anh yêu em!”
“Em… cũng vậy!” Hà Anh có hơi bối rối nhưng sau đó cô đã đáp lại nó…
Cô mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào đến mức làm trái tim anh siết lại. Không kìm được, anh cúi xuống trao cô một nụ hôn, một nụ hôn chậm rãi, đầy trân trọng.
Đầu lưỡi họ chạm vào nhau, cuốn lấy nhau trong sự quấn quýt dịu dàng nhưng cũng không kém phần mãnh liệt. Nụ hôn không còn là ham muốn đơn thuần nữa, mà là sự gắn kết, là bằng chứng cho tình yêu đang tràn ngập trong cả hai.
Khi anh rời môi cô, một sợi chỉ bạc lấp lánh vương lại giữa hai đôi môi. Cô thở hổn hển, ánh mắt đã mơ màng đi vì hơi nóng trong lòng dần trỗi dậy một lần nữa.
“Em… muốn… nữa! Em… muốn… anh… yêu… em… nhiều… hơn!”
Và thế là lần nữa họ lại lần nữa quấn lấy nhau.
… Bạn đang đọc truyện Cô Hà Anh tại nguồn: http://truyensextv.cc/co-ha-anh/
Sau vài tiếng làm tình cuồng nhiệt với nhau, cơ thể cô run rẩy từng cơn, như thể mỗi tế bào đều đang đắm chìm trong dư vị khoái cảm. Làn da đẫm mồ hôi, từng giọt lấp lánh chảy dọc theo đường cong mềm mại, khiến ánh đèn phản chiếu lên chúng một cách đầy mê hoặc.
Gò má đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, đôi môi hé mở thở ra những tiếng rên yếu ớt nhưng vẫn tràn đầy khao khát, lưỡi cô thè ra trên đầu lưỡi còn vương lại vài giọt nước dãi. Đôi mắt mơ màng, phủ sương, đồng tử giãn rộng với hình trái tim rung động theo nhịp đập mãnh liệt trong lồng ngực và gương mặt cô giờ đây đã hoàn toàn nhuốm màu khoái cảm.
Chiếc cổ thanh mảnh vương vài vệt đỏ mờ, nhịp đập nơi đó nhanh đến mức có thể cảm nhận được chỉ bằng mắt thường. Xương quai xanh gợi cảm cũng nhuốm chút hơi ẩm, như một dấu vết của những gì đã diễn ra.
Bầu ngực phập phồng theo từng hơi thở, đầu nhũ hoa cứng lại vì kích thích kéo dài, sắc hồng càng thêm đậm nét, như thể chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ làm cô run lên vì khoái cảm. Những vệt đỏ mờ rải rác trên làn da trắng mịn càng làm nổi bật lên sự nhạy cảm quá mức của cô lúc này.
Vùng bụng phẳng khẽ co giật theo từng nhịp thở, cơ thể vẫn chưa thể bình ổn hoàn toàn sau chuỗi cực khoái dài đằng đẵng. Hai đùi mềm mại run rẩy, từng thớ cơ nhỏ giật nhẹ theo phản xạ, như đang khẩn cầu một sự chạm vào để giải tỏa cơn khát khao chưa dứt.
Cặp chân thon dài dường như đã mất hết sức lực, đầu gối run rẩy, nhưng vẫn khẽ khép hờ theo bản năng, như muốn giữ lại chút gì đó… nhưng đồng thời cũng sẵn sàng hé mở nếu ai đó tiếp tục dẫn dắt cô vào cơn khoái cảm kế tiếp.
Mồ hôi lấm tấm trên từng tấc da thịt, mỗi chuyển động nhỏ đều để lại những giọt long lanh lăn dài, làm cho cơ thể cô trở nên ướt át, đầy gợi cảm và đồng thời trên khắp cơ thể cô đã bị bao phủ bởi tinh dịch, mùi tinh dịch từ người cô lan tỏa khắp phòng.
Và mặc cho cơn run rẩy chưa dứt, bất chấp sự kiệt sức lộ rõ trên từng thớ cơ, ánh mắt cô vẫn tha thiết cầu xin, giọng nói đứt quãng nhưng vẫn vang lên:
“Ahn~… Em… vẫn muốn… nữa… Làm em lên đỉnh thêm đi… Xin anh…”
Cô không thể dừng lại. Không muốn dừng lại. Cơ thể cô đã bị dục vọng chiếm đoạt hoàn toàn, và chỉ có một con đường duy nhất phía trước: Chìm sâu hơn nữa… cho đến khi tất cả trở thành một cơn mê đắm không lối thoát.
Đôi mắt lờ đờ nhưng long lanh ánh nước, bàn tay run rẩy bấu lấy người đàn ông trước mặt, như thể nếu không có anh, cô sẽ chẳng thể nào chịu nổi.
Cô không còn đủ sức để phản kháng, nhưng cũng không có ý định dừng lại. Cơ thể đã hoàn toàn chìm trong dục vọng, và chỉ có một cách duy nhất để giải tỏa: Đắm chìm thêm nữa, không dừng lại… cho đến khi hoàn toàn cạn kiệt.
Đến tối ngày hôm sau, cả hai đã ân ái với nhau suốt cả ngày nhưng tối hôm ấy, cô đã làm một điều đặc biệt là quay lại cảnh ân ái của cả hai người cùng với vài thứ khác như là một món quà cho chồng cô.
Sau đêm hôm đó, cô đã bỏ lại tất cả mà đi theo Tuấn, Hà Anh đã hoàn toàn thuộc về Tuấn cả thể xác lẫn tâm trí cô đều yêu anh say đắm, mỗi ngày cô đều đắm chìm trong tình yêu và dục vọng với anh.
Sau một thời gian dài bị lừa bởi người phụ nữ mà hắn ta đã ngoại tình, chồng cũ của cô giáo cuối cùng cũng nhận ra khi mình bị lừa sạch tiền. Cay đắng và hối hận, hắn quay trở về nhà, mong muốn sửa chữa lại mọi thứ với vợ và hắn đã trở về nhà vào hơn nửa tháng sau.
Nhưng khi hắn bước vào căn nhà quen thuộc, hắn không còn thấy bóng dáng của Hà Anh… người vợ mà hắn từng bỏ bê suốt thời gian qua.
Khi hắn nhìn lướt qua bàn, trên đó là chiếc điện thoại của Hà Anh cùng với cái đồng hồ cùng phần mặt kính đã bị nứt, cái đồng hồ ấy là hắn đã bỏ quên tại khách sạn nhưng giờ đây khi cầm nó lên thế này hắn mới cảm thấy lạnh sống lưng.
Và bên cạnh đó là tờ giấy ly hôn cùng với chữ ký có sẵn của Hà Anh và trên đó chính là chiếc nhẫn cưới của cả hai, và cũng thực không may cho hắn là chiếc nhẫn cưới của hắn cũng bị cô tình nhân chiếm đoạt lấy rồi, hắn lúc này bắt đầu cảm thấy sợ hãi vì việc hắn ngoại tình đã bị bại lộ.
Khi này, hắn mới mở điện thoại ra, bên trong chính là những cuộc gọi vào thời điểm nửa tháng trước hắn gọi cho Hà Anh để lừa cô bán hết nhà cửa nhưng không thấy cô bắt máy, nhưng cái điện thoại này của vợ hắn lại khiến hắn cảm thấy rất lạ giống như đã lâu rồi chưa ai động vào chiếc điện thoại này vậy, thông báo từ những cuộc gọi nhỡ trước đó chưa bị xóa đi mà hắn đâu biết rằng từ nửa tháng trước Hà Anh đã bỏ đi theo Tuấn.
Khi hắn cố gắng lục lọi thêm vài thứ trong chiếc điện thoại ấy nhưng không hề biết được lý do vì sao, lúc này hắn bấm vào Thư Viện trên chiếc điện thoại và hắn thấy một đoạn video gần nhất là hơn nửa tháng trước, lúc đầu hắn đã tưởng đó chỉ là một đoạn video khiêu dâm mà vợ hắn tải trên mạng về nhưng rồi sự tò mò đã khiến hắn bấm vào nó.
Mở đầu đoạn video là cảnh người đàn ông và phụ nữ hôn nhau thắm thiết trong tình trạng khỏa thân, nhưng hắn thấy người phụ nữ ấy rất quen dù cho đang nhìn từ sau lưng, và rồi khi người phụ nữ ấy dần quay mặt về phía sau hắn mới tá hỏa khi biết rằng đó là vợ mình, hắn không dám tin một người phụ nữ trước giờ luôn tỏ ra yếu đuối và chung thủy với hắn lại làm ra được chuyện này, và rồi hắn để ý thấy chiếc nhẫn cưới đã bị tháo ra và bị vứt nằm trên mặt đất.
“Anh đừng tưởng anh đã làm gì mà tôi không biết, trong khi tôi cứ mòn mỏi chờ đợi anh thì anh lại đi ngoại tình” Hà Anh nói với giọng cáu gắt nhưng trên mặt cô dường như chẳng hề có chút giận dữ.
“Nhưng cũng phải cảm ơn anh, nhờ anh mà tôi đã tìm được một người yêu thương và trân trọng tôi hơn nhiều!” Hà Anh vừa nói vừa dùng tay vuốt ve cay gậy thịt của Tuấn…
Tất cả thời lượng ghi hình sau đó, là cảnh Tuấn và Hà Anh làm tình với nhau cực kỳ mãnh liệt, hắn nhìn vợ của mình làm tình với một người khác, trong lòng hắn lại có chút ghen tuông và hối hận nhưng kèm theo đó là sự hứng thú khi thấy vợ mình làm tình với người khác, đặc biệt là cái gương mặt đê mê thỏa mãn ấy hắn chưa bao giờ thấy vợ mình để lộ ra biểu cảm ấy mỗi khi hắn và cô ân ái khiến những cảm xúc kia trong hắn càng mãnh liệt hơn và sau đó hắn để ý chiếc nhẫn cưới đã nằm trên sàn từ lúc nào, cô đã tháo chiếc nhẫn ấy xuống có nghĩa là cô đã sẵn sàng từ bỏ hắn.
… Bạn đang đọc truyện Cô Hà Anh tại nguồn: http://truyensextv.cc/co-ha-anh/
Vài tháng sau, khi hắn đang cố gắng từng ngày vắt kiệt bản thân để trả nợ cho sự ngu dốt của mình khi đã vay nợ vì nhân tình của mình khi trước. Khi hắn bước đi với sự mệt mỏi để về lại căn nhà mà hắn và Hà Anh từng sống chung, thì bỗng hắn bắt gặp một tên thanh niên rất quen khiến hắn dừng bước, hắn nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra đó là Tuấn, người đã làm tình với vợ cũ của hắn trong đoạn ghi hình, Tuấn đang đứng trước một tiệm làm tóc nữ, hắn lúc này định tiến lên hỏi thăm về tình hình của Hà Anh hiện tại.
Nhưng ngay khi hắn định tiến tới thì có một bóng hình quen thuộc bước ra từ cửa tiệm, đó là Hà Anh nhưng cô ấy khác hẳn với trước kia. Gương mặt có chút u sầu trước kia giờ đây đã rạng rỡ hơn, ánh mắt long lanh và nụ cười khẽ nở khiến cô trông trẻ trung một cách lạ kỳ. Mái tóc óng vàng mềm mại buông rũ xuống vai, bắt sáng như sợi tơ trời, càng làm tôn lên nét rạng rỡ mới mẻ ấy khiến hắn bất ngờ với diện mạo mới của người vợ trước đây. Hà Anh vừa bước ra, cô và Tuấn đã lập tức tay trong tay như một cặp tình nhân mặn nồng, và sau đó hắn để ý đến thứ trên ngón tay của cả hai, đó là một chiếc nhẫn cặp nó lấp lánh dưới ánh đèn cửa tiệm được đeo trên ngón áp út của cả hai.
Lúc này hắn mới đừ người ra khi biết hạnh phúc mình đã không trân trọng trước kia nay đã thuộc về người khác.
“Mình đi thôi anh!” Hà Anh nói với Tuấn khi cả hai đang nắm chặt tay nhau…
“Ừm!”
Không biết vì nguyên do gì đó mà hắn đã quyết định bám theo cả hai như một kẻ theo đuôi, cả hai đi qua rất nhiều nơi ở những nơi đó sự chân thành và sự quan tâm đến người mình yêu là điều mà hắn không có càng được thể hiện rõ hơn, cho đến khi cả hai vẫn đang dạo bước như bình thường thì bỗng Hà Anh đột nhiên dừng lại.
“Em sao vậy?”
“Em… em có chuyện này… muốn nói” Hà Anh nói với sự ấp úng…
Sự ấp úng của cô chỉ một phần vì cô rất khó mở lời nhưng phần còn lại là vì trước kia tên chồng cũ đã từng ép cô phá thai một lần khi hắn đang tán tỉnh nhân tình của hắn ngoài kia, niềm vui ngắn ngủi ấy đã để lại cho cô một vết xước trong tim cùng những ký ức khiến c, dù cô biết Tuấn rất quan tâm đến cô nhưng một nỗi sợ vô hình cứ như đang bóp nghẹt cổ cô và chặn đứng từng lời nói của cô lại nhưng rồi cô nhìn thẳng vào mắt Tuấn, ánh mắt ấm áp và đầy chân thành ấy như một ngọn lửa cháy bỏng thiêu rụi những nỗi sợ vô hình ám lấy cô, cuối cùng cô đã có can đảm để mở lời.
“Ban nãy… ở… tiệm… em… có… thử… và… e… em… em… có… thai… rồi!” Hà Anh nói trong khi tay siết chặt lấy chiếc que thử thai hai vạch…
Cậu lặng người đi vài giây khi nghe tin, đôi mắt cậu mở to như chưa kịp tin vào tai mình, nhưng ở chiều ngược lại, Hà Anh đang rất hồi hộp kèm theo cảm giác lo sợ, nó cứ thấp thỏm trong lòng cô. Rồi cậu khẽ bước đến, ôm chặt cô vào lòng, tay anh khẽ đặt lên bụng cô.
“Cảm ơn em, anh hứa sẽ chăm sóc cả hai thật tốt!”
Cô cười, một nụ cười hạnh phúc, hắn ta đứng đằng sau, hắn đứng ở góc xa, nơi ánh đèn không chạm tới, nhưng ánh mắt thì dính chặt vào cô – người đàn bà từng là vợ hắn. Cô đang cười. Nụ cười thật sự, không gượng ép, không nhạt nhòa như những năm tháng sống bên hắn.
Và rồi hắn thấy điều đó – tay cô khẽ đặt lên bụng, ánh mắt chồng cô dịu dàng cúi xuống, thì thầm điều gì đó khiến cô bật cười, mắt hoe đỏ. Trong tay họ là một que thử thai – hai vạch đỏ rõ ràng như vết cứa vào tim hắn.
Một nhịp tim lạc đi. Cảm giác như cả thế giới chao đảo, nhưng hắn không thể rời mắt. Cô… mang thai. Lần này, không ai ép cô. Không ai giành quyền quyết định từ tay cô. Hắn cắn chặt răng, lòng ngổn ngang đến nghẹt thở. Là tiếc nuối? Là ghen tuông? Là tự giận bản thân vì ngày xưa đã ép cô từ bỏ thứ mà hôm nay hắn biết, hắn không bao giờ có lại?
Sau đấy, cô khẽ gạt đi những giọt nước mắt trên, mỗi giọt nước mắt gạt đi phản chiếu lại quá khứ đau thương của cô và tên chồng cũ nhưng cô đã từ bỏ những quá khứ ấy để sau này cô sẽ không vương lại chút gì xưa cũ khi mang thai đứa con của Tuấn. Sau đó cả hai lại bước đi trong niềm vui tột độ, và đột nhiên Hà Anh dừng lại tay cô bám lấy cánh tay anh như một cái móc nhỏ xíu nhưng đủ níu tim người. Không chờ anh phản ứng, cô đã áp sát người vào anh – cơ thể mềm mại ép chặt lấy thân thể rắn rỏi của anh, như thể đang tìm chỗ dựa nhưng lại cố ý chọc ghẹo.
Mái đầu nghiêng nhẹ, ánh mắt cô ngước lên nhìn anh, long lanh như hai viên ngọc, ánh lên thứ ánh sáng đặc biệt – đầy trái tim, đầy khát khao, đầy “muốn”. Môi cô mím lại như cố nhịn cười, nhưng nơi ngực lại áp sát hơn nữa, rõ ràng hơn, táo bạo hơn.
“Anh ơi~ Mình vô kia có được không~©?” Hà Anh vừa nói vừa chỉ tay về nơi cô muốn…
Theo hướng tay cô chỉ, đó là một khách sạn tình yêu, Tuấn hiểu ý Hà Anh nên anh nhẹ nhàng ôm chặt lấy eo cô như một sự đồng ý rồi cả hai cùng nhau tiến vào trong.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, hai má cô đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, gương mặt cô lúc này thực sự gợi tình với đôi mắt ánh lên ngọn lửa dục vọng đôi môi mềm mại của cô hơi hé mở, hơi thở nóng bỏng phả ra, tạo thành một luồng nhiệt như thôi thúc anh tiến lại gần. Mái tóc dài của cô hơi rối, lả tả xung quanh khuôn mặt như những sợi dây thừng lướt qua làn da mịn màng, càng làm nổi bật đôi mắt quyến rũ ấy.
Cả hai không nói gì mà hôn nhau, lưỡi của cả hai hòa quyện lấy nhau trong nụ hôn ướt át ấy, ban đầu chỉ là những nụ hôn nhẹ nhàng như muốn kích thích đối phương nhưng sau đấy nụ hôn bỗng trở nên hoang dại khó tả khiến cả cơ thể cô bỗng dưng run rẩy dữ dội.
“Ư… aahh…”
Cô rên khẽ trong nụ hôn, cả người giật bắn lên, hai bàn tay siết chặt lấy áo anh như thể vừa bị một luồng điện chạy dọc sống lưng. Một cơn sóng khoái cảm bất ngờ ập đến, khiến đôi chân cô mềm nhũn, lưng cô cong lên theo phản xạ, hơi thở cô trở nên hỗn loạn, cơ thể run lên không kiểm soát, đôi mắt mơ màng phủ đầy sương.
“Chỉ với một nụ hôn mà em đã lên đỉnh rồi à!” Tuấn nhìn cô vừa kinh ngạc vừa thích thú…
“Vâng…”
Cô lúc này như kiệt sức nhưng đôi mắt cô vẫn biểu hiện sự khao khát mãnh liệt, hai tay cô bám chặt lấy anh như thể nếu buông ra cô sẽ gục ngã mất, gương mặt nghiêm khắc của người giáo viên lúc trước giờ đây đã thay đổi khi cô đã bị khoái cảm chiếm hữu.
Và như vậy cả đêm đó họ đã có một đêm tuyệt vời.